-D-Water chiều nay yên bình nhỉ Hope!
-Vâng anh! Cũng đã rất lâu rồi mới thấy D-Water yên
bình đến thế!
-Em có biết được sự yên bình này kéo dài bao lâu
không?
-Biết chứ anh!
-Tới khi nào?
-Khi nào có boss thì lại có chiến tranh thôi anh! Anh
định thử em à?
- Không!
-Em biết anh yêu em và anh yêu Liên Minh Phẫn Nộ! Em
còn biết trước đây anh là người của Liên Minh Ánh Sáng! Để được vào quân đoàn
Liên Minh Phẫn Nộ anh đã phải phơi sương phơi nắng cho da đen sạm đi!
-Sao em biết!
-Em là tiên tri mà! Đó cũng là định mệnh khiến hai ta
gặp nhau và em biết điều đó! Em yêu anh và không muốn anh giấu em bất cứ điều
gì! Em muốn anh tự nói cho em biết vì sao anh rời bỏ Liên Minh Ánh Sáng để qua
đây!
-Bởi vì anh ghét tu sĩ!
Vâng tôi ghét tu sĩ! Đó là một lý do mà mặc dù da tôi
không đen nhưng tôi vẫn chọn gia nhập vào quân đoàn da đen Liên Minh Phẫn Nộ của
Shaiya HMG này!
À để tôi nói qua một chút về cái quân đoàn da đen Liên
Minh Phẫn Nộ mà tôi chọn! Theo như cụ Gà Mờ kể lại thì nó như thế này:
Từ cái thời ngày xửa ngày xưa khi biển không có cát
như bây giờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà 2 người: IS - anh hùng của chủng tộc
Vail và Ty - thủ lĩnh của chủng tộc Tyran lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh vô cùng
éo le.
Ty nhăn nhó: Con bệnh IS cứ đi theo tao hoài vậy mày?
IS nghiêm túc: Anh thấy chú cứ lén lén lút lút trông
nghi lắm!
Ty: Lút lút cái bluetooth … anh định kiếm chỗ nào wifi
mạnh, bluetoot khỏe, máy lạnh, nệm êm, chăn ấm nghỉ ngơi thư giãn tí thôi! Ý
chú sao?
IS: Thế mà chú không nói sớm! Đi anh biết chỗ này ngon
bổ rẻ hay lắm!
Và thế là từ đó Liên Minh Phẫn Nộ ra đời!
Đấy sự tích nó lãng xẹt như thế đấy!
Nhưng để gia nhập cái quân đoàn này phải trả lời một
câu hỏi cực kỳ vớ vẩn là như thế này:
Gà Mờ: “Chỉ có những kẻ có khát vọng lớn lao mới tồn tại
được ở đây thôi”!
Quá vớ vẩn đúng không?
Nghĩ thầm: Thực ra mình chẳng có cái khát vọng vẹo gì
lớn lao cả. Khát vọng của mình chỉ đơn giản là có vài chục tỷ gold, có vài pé
gái xinh xắn vây quanh bảo kê khi war và có set vip để bú farm lên sao đỏ thôi!
Nhưng người ta đã hỏi chẳng lẽ lại bảo là khát vọng của em bé tẹo tèo teo! Thôi
kệ “phụ huynh” người ta nói, cứ nhắm mắt làm đại 1 cái đã. Mặc cho dòng đời xô
đẩy vậy! Và tôi đã xác nhận là tôi có một cái khát vọng lớn lồng lộn lắm!
Xong lão lại còn hỏi thế này mới bực chứ:
“Bạn có trung thành với khát vọng của mình không?” Đọc
đến đây thấy sôi máu rồi! Khát vọng của tôi tuy bé nhưng mà không bao giờ tôi bỏ
cuộc nhé! Chẳng nhẽ ông đập cái màn hình ra! Đã thế ông mở to mắt ông nhấn xác
nhận chứ không nhắm mắt nữa! Bắt đầu từ đây tôi chính thức là người của Liên
Minh Phẫn nỗ!
Vào được Liên Minh rồi nhưng chọn chủng tộc nào mới là
khó! Vail hay Tyran? Sau một hồi cân não tôi quyết định chọn Tyran!
Vì sao lại chọn Ty ư? Các bạn đọc thấy rồi đấy! Da dầy
- nhất là da mặt, to lớn hơn tộc khác- một số thứ bự hơn người khác, bự nhất là
cái bụng, và một cái quan trọng nữa là tôi thích “Ti” haha.
Vào chủng tộc Ty, tôi quyết định chọn thợ săn vì đấu
sĩ và giáp sĩ trông vai u thịt bắp nhìn là biết hôi nách lắm! Rồi đặt một cái
tên là “Chi”. Rất là thanh tao và phong nhã. Quả đúng là:
“Shai-ya lắm chuyện thị phi
Chữ “Chi” cùng với chữ “Ti” một vần”.
Vâng thân chào các bạn, tôi là Chi!
Trở lại câu chuyện tôi ghét tu sĩ! Vì sao vậy? Có một
kỷ niệm buồn như thế này anh em ạ!
Thuở ban đầu, tôi đã từng chọn quân đoàn da trắng Liên
Minh Ánh Sáng! Với khao khát là phải gặp được pé gái xinh xắn trắng trẻo nào cỡ
nữ thần ánh sáng! Nhưng đời chẳng như mơ, bước vào vùng đất Kello gái đâu chẳng
thấy, chỉ thấy toàn vượn với cáo! Hụt hẫng ghê gớm!
Nhưng thôi kệ cọc không chịu đi tìm trâu thì trâu đi
tìm cọc vậy! Thế là tôi xách mông lên và đi! Vừa đi vừa ngắm cảnh ngâm thơ ngẫm
cũng đau xót:
Ở đây phong cảnh hữu tình
Mà sao chỉ thấy một mình lẻ loi
Một mình buồn lắm ai ơi
Bao năm vẫn cảnh lạc trôi một mình.
Trong cơn đau xót tới tận cùng những tưởng chắc cuộc đời
mình chỉ quanh quẩn bên mấy con cáo với vượn thôi, thì tôi đã giác ngộ ra là mình
còn gặp cả sơn dương, lợn lòi và sói nữa. Mọe đến chán. Thấy xa xa có hồ nước
thôi thì chạy qua tắm cái cho quên sầu vậy.
Thế là hồ nước thẳng tiến. Vừa lột xong cái quần thì
kinh hồn khi thấy 1 pé gái đang ngồi phơi nắng bên hồ, mắt nhìn xa xăm. Trông pé
cũng trắng trẻo có vẻ con nhà lành.
Bỗng giật mình nghĩ bụng: giữa cái chốn toàn cáo, vượn
với sơn dương này không một bóng người tự nhiên có gái đẹp ngồi đây phải cẩn thận
dễ gặp yêu nữ lắm. Nếu là yêu nữ thật phải cho nó một gậy để nó khỏi gây hại
cho nhân gian mới được. Nói là làm. Lại gần tôi hét lớn:
-Yêu quái phương nào khai mau!
Em nó quay lại nhìn tôi rồi lại quay đi nhìn xa xăm.
-Không nói tao rút gậy ra đánh chết giờ!
-Rút ra đánh đi bà đang muốn chết đây!
-Sao lại muốn chết?
-Ở đây toàn heo, sói, vượn, cáo chẳng có ai làm bạn với
ta. Chi bằng chết đi cho đỡ chán.
Mặc dù em không đẹp. Nhưng thôi giữa một rừng heo,
sói, cáo, vượn thế này thì em nó là đẹp nhất rồi. Nghĩ vậy tôi đề nghị:
-Vậy làm bạn với anh đi! Cùng làm nhóm nhé!
-Ok baby!
Thế là hai đứa quen nhau!
Sau bao ngày cày cuốc nắng mưa cái tình bạn nó càng mặn
nồng thắm thiết. Càng ngày tôi càng thấy mình mến em hơn. Xa em một phút mà cứ
nghĩ là 60s vậy.
Lúc xa nhau là chỉ nhớ những lúc tôi buồn em thường chọc
cho tôi vui như thế này.
Tôi thích nhất là lúc em khúc khích cười khi xem tôi
nhảy “Vũ điệu show hàng”. Thấy yêu ghê gớm.
Cái gì cũng có giới hạn của nó. Tình cảm giấu kín rồi
cũng có ngày phải nói ra.
Vào buổi sáng đẹp trời, vẫn góc hồ ấy nơi lần đầu tiên
gặp em, sau khi đánh răng, rửa mặt và súc miệng sạch sẽ, tôi nhẹ nhàng đến ôm
em.
-Em biết hôm nay là ngày gì không?
-Hôm nay là 01-04-2017 là ngày nói dối đó anh!
-Anh định nói dối là không yêu em! Nhưng anh không thể!
Anh yêu em kể từ cái lần đầu tiên ta gặp nhau bên bờ hồ này rồi!
-Thầy em bảo chỉ có chó mới được yêu em!
-Để được yêu em anh là chó cũng được!
-Vậy anh có 1 phút để yêu em!
Tức thì em biến tôi thành chó thật.
Tôi không hiểu gì. Chỉ thấy em có đau đớn và xót xa lắm.
Tôi vội hỏi:
-Sao lại như vậy? Thầy em là ai? Sao thầy em lại ngăn
cấm chúng ta?
-Tại anh chưa từng hỏi em là ai và em xuất thân từ
đâu. Em yêu anh nhưng có lẽ chúng ta không thuộc về nhau anh ạ.
-Thế em là ai? Thầy em là ai?
-Em là Tu sĩ. Thầy em là Thầy Tu. Em đã có lời thề độc
rồi. Xin anh hiểu cho em.
-Sao cuộc đời bao nhiêu đường đẹp đẽ em không chọn. Em
lại chọn con đường đi tu? Trời ơi…!
Không nói thêm được câu gì, tôi gần như suy sụp.
Chẳng biết trách ai bây giờ. Chỉ tiếc
nuối giữa giữa núi rừng toàn heo, sói, cáo, vượn này có một đứa con gái mà nó lại
đi tu. Có lẽ tại mình gặp em nó quá muộn. Hận đời. Hận người.
Tôi ghét tu sĩ từ đó. Tôi đã tự thề với
lòng mình gặp Tu sĩ ở đâu là giết ở đó.
Và tôi bất chấp tất cả từ bỏ cả làn
da trắng trẻo mịn màng của mình để đầu quân cho quân đoàn da đen Liên Minh Phẫn
Nộ. Và cũng phải cảm ơn cô Tu sĩ kia đã khiến tôi gặp được em – cô Tiên tri bé
nhỏ của lòng tôi.
Cứ mỗi lần giết được Tu sĩ tôi thường
ăn mừng chiến thắng như thế này đây.
Tôi sẽ sát cánh cùng các đồng đội chiến
đấu tới khi nào Liên Minh Ánh Sáng không còn tu sĩ nữa. Vì tôi biết nếu còn tu
sĩ thì sẽ còn có những trái tim đau khổ và tan nát như tôi.
Xin nhắc lại Tôi ghét tu sĩ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét